Sau trận bán kết, những dòng tin nhắn từ U23 Việt Nam về khiến tôi đau thắt. Có tuyển thủ bảo: “Tôi vẫn chưa tin là U23 Việt Nam đã thất bại. Lỗi của tôi vì đã không thể ghi bàn. Thôi, đành cố quên để hướng đến trận tranh HCĐ. Tôi hứa sẽ mang HCĐ qua nhà anh chơi”.
Lúc này, U23 cần phải tự tin vào chính bản thân mình
Đàn ông thì rất kiệm lời hứa. Lời hứa trong thất bại thì càng đáng để lưu tâm. Tôi biết, các cầu thủ của chúng ta đã rất đau, rất thất vọng. Hơn lúc nào hết, họ cần có một cái phao về niềm tin để bơi ra khỏi cái biển thất vọng. Tấm HCĐ SEA Games có thể là một lối thoát, một món quà ý nghĩa để U23 Việt Nam không khép lại một sân chơi với sự vô nghĩa.
Và, chúng ta nữa, những người đã tin, đã đau nhưng mãi coi bóng đá là một phần không thể thiếu trong cuộc sống cũng muốn có cho mình một cái gì đó. Tấm HCĐ? Ồ, có nó thì tốt biết bao nhiêu và khi đó, U23 Việt Nam sẽ không rơi vào cảnh tay trắng!
Nhưng, xin được nhấn mạnh là chiến thắng không phải muốn là có, hứa là thành. Bởi, nói cho cùng, đã vào cuộc chiến mặt đối mặt thì không có đội bóng yếu. Chúng ta yêu. Chúng ta tin. Chúng ta hy vọng. Thì đối thủ cũng có từng ấy lý do để mưu cầu một tấm HCĐ để tránh khỏi cảnh thất bát tại SEA Games.
Nhấn mạnh đến khó khăn không phải để nhụt ý chí của đoàn quân vốn đang bị tổn thương sâu sắc. Nhấn mạnh khó khăn để thấy, muốn vượt qua khúc cua lịch sử này thì U23 Việt Nam cần nhiều hơn những lời hô quyết tâm.
Tôi bỗng nhớ đến ông Miura. Có lần, tôi nói với nhà cầm quân này: “Tóc ông bạc hơn so với ngày đầu đến Việt Nam”. Nhà cầm quân người Nhật trả lời tôi bằng nụ cười hiền. Tôi tin, cú sốc vừa qua cũng khiến ông Miura thêm bạc tóc. Nhưng, cũng hy vọng rằng, một hai đêm không thể ngủ sẽ giúp ông phát kiến ra được điều gì đó để cải thiện chỉ số tự tin của U23 Việt Nam lúc này. Vâng, lúc này, U23 cần phải tự tin vào chính bản thân mình; cần phải gạt nước mắt mà bước tiếp chứ không được phép để nỗi thất vọng nhấn chìm mình xuống vực thẳm!
/ theo Bongdaplus