Video: Những pha lập công ấn tượng của U23 Việt Nam
Trận chung kết giải bóng đá U23 châu Á 2018 vừa kết thúc tại Thường Châu, Trung Quốc, dù không phải là một trận cầu đỉnh cao nhưng đủ tạo một dấu kết hoàn hảo trong lòng người hâm mộ và giới chuyên môn.
Chúng ta đã nói quá nhiều về những cầu thủ con cưng của mình không chỉ bởi chúng ta quá yêu họ, mà bởi họ đã làm được nhiều điều trước đó các thế hệ đàn anh ít làm được. Một lối chơi không tinh quái, không rườm rà, không cố lấy sức hay lấy mưu để khắc chế đối phương.
Chúng ta chọn thời điểm để làm nên diện mạo, chọn những khoảng thời gian thích hợp để tấn công và dồn hết tinh hoa của cả trận đấu vào những khoảnh khắc ấy. Bởi vậy, dù không mưu mẹo nhưng chúng ta không thiếu trí tuệ, một thứ trí tuệ có phần đáng yêu chứ không thiên về triết lí bóng đá như người ta thường gọi.
Có người lên án các cầu thủ của ông Park đá bóng theo kiểu "xe bus". Tôi không nghĩ như thế. Một chiếc xe bus, ngay cả khi dùng cả hai tầng, cũng không thể trụ được 120 phút công phá của những đối phương tầm cỡ châu lục. Các cầu thủ của chúng ta biết liệu sức mình và không mang trong mình suy nghĩ bạc nhược hạn chế bàn thua và trông chờ may mắn.
Họ đã cho thấy mình đủ khả năng dồn ép đối thủ được đánh giá mạnh hơn gấp nhiều lần. Không ít lần họ ghi bàn dẫn trước. Cũng không ít lần họ san bằng tỉ số bằng những pha rượt đuổi ngoạn mục. Không có trận nào họ không ghi bàn - các thế hệ đàn anh của họ chưa làm được thế bao giờ trong suốt một giải đấu lớn.
Các chàng trai ấy đã thắng thuyết phục Iraq – một đội bóng rất mạnh của vùng vịnh, thắng Qatar - chủ nhà của World Cup 2022, Và nếu không có bàn thua ở phút 119 thì không biết điều gì sẽ xảy ra trong trận chung kết với Uzbekistan – đội bóng đã cho Nhật Bản và Hàn Quốc phơi áo trước đó.
Các chàng trai ấy đã bước vào những cuộc đấu súng trên chấm phạt đền không phải chỉ một mà đến hai lần. Trong cả hai lần ấy, họ đều chiến thắng với sự thuyết phục cao về tinh thần, bản lĩnh và tài năng, xóa tan suy nghĩ vốn dĩ đã thành nếp: đá luân lưu là chuyện rủi may! Tôi không nghĩ là chúng ta không có may mắn. Nhưng may mắn không thể đưa chúng ta vào mãi đến trận chung kết!
Tôi cũng không cho rằng ông Park là một "phù thủy". Nhưng tôi tin ông ấy là người rất bản lĩnh và tài năng. Cái quý nhất ông có được mà các đời huấn luyện viên trước không có, đó là ông đã tạo ra một tập thể gắn kết và đoàn kết trong một thời gian rất ngắn. Có thể không khó để nhận ra một U23 Việt Nam vừa hiệu quả vừa rất Fairplay!
Cuối cùng tôi muốn nhấn mạnh một điều: Không có những trận cầu nghẹt thở và mãn nhãn với sự có mặt của U23 Việt Nam, giải đấu này sẽ tẻ nhạt biết bao! Bởi vậy, dù là một cuộc chơi, nhưng với tôi, cuộc chơi này có kẻ thắng người thua mà không có người thất bại. Và khi sân khấu hạ màn, người xem vẫn còn nán lại xuýt xoa…