Wilmots dường như đã hưởng lợi quá nhiều vào may mắn để đi tới vòng tứ kết của hai giải đấu lớn gần nhất mà Bỉ tham dự. Lứa cầu thủ hiện tại của
Bỉ có thể là một “thế hệ vàng”, nhưng dường như người huấn luyện lại chỉ là... “chì”. Giữa một thang đo với hai điểm cực đại là Anh và Italy, họ nghiêng hẳn về phía Anh. Sở hữu rất nhiều cầu thủ giỏi, chật ních cả đội hình chính lẫn băng ghế dự bị, nhưng Bỉ lại không tài nào xây dựng được một lối chơi có tổ chức, hiệu quả.
Vì thế, dấu hỏi năng lực sẽ hướng về Wilmots. Vấn đề xuyên suốt giải đấu tại Pháp là Bỉ thường để lại quá nhiều khoảng trống cho đối thủ, đặc biệt là lỗ hổng nằm giữa hàng thủ và tuyến giữa. Đó là lý do tại sao họ thua Italy 0-2 ngay trận mở màn. Sau đó, họ thắng liền 3 trận và giữ sạch lưới trước CH Ireland, Thụy Điển, Hungary nhưng điểm yếu vẫn hiện diện rõ ràng.
Thua đội tuyển xứ
Wales chính là đỉnh điểm của nỗi thất vọng. Nó nằm ở vấn đề chiến thuật, nơi Wilmots cho thấy mình non tay như thế nào. Đơn cử là việc Axel Witsel và Radja Naingollan, 2 tiền vệ đậm chất phòng ngự nhưng rất thường xuyên dâng cao, tạo ra khoảng cách không nhỏ với bộ tứ vệ. Wilmots đã sai lầm khi không yêu cầu một tiền vệ phòng ngự nào đó đứng thật gần vạch 16m50. Ông đã quá dễ dãi với cái tập thể đầy ngôi sao này. Được biết, Wilmots không có một trợ lý nào giỏi về mặt chiến thuật. Vital Borkelmans chỉ có quan hệ tốt với cầu thủ nhưng chưa bao giờ là chuyên gia mỗi khi nhắc đến chuyên môn cả.
Bỉ không giống một đội bóng hàng đầu cho lắm, và nguyên do không chỉ là vấn đề chuyên môn. xứ Wales đã dạy cho Bỉ một bài học đáng giá về cái gọi là tinh thần tập thể chứ không phải 2 chữ ngôi sao. Đội tuyển xứ Wales không khác gì một câu lạc bộ, họ rất gắn bó và hiểu nhau. Để được như vậy, HLV trưởng phải là một chuyên gia gắn kết thực sự và Coleman đã cho thấy mình đúng trong suốt 4 năm qua.
Wilmots cũng đã huấn luyện Bỉ được 4 năm nhưng những gì đạt được lại hoàn toàn trái ngược. Trên sân, Bỉ dường như chỉ là tập hợp của các ngôi sao hơn là một đội bóng đích thực. Trận đấu của Bỉ là màn trình diễn của rất nhiều thứ mang tính cá nhân. Nó chẳng mang tí bản sắc nào, ít nhất như xứ Wales đang xây dựng. Bỉ thiếu một người như Vincent Kompany, người có thể làm cây cầu kết nối giữa cầu thủ với HLV, giúp HLV truyền đạt hiệu quả nhất tư tưởng lẫn triết lý của mình.
Thất bại này, rất có thể sẽ là dấu chấm hết cho mối liên kết giữa Bỉ và Wilmots. Đó có thể là sự giải thoát hợp lý cho cả hai bên. Bóng đá Bỉ đang sở hữu lứa cầu thủ hiếm có, họ cũng không nên đặt hoàn toàn niềm tin vào một HLV trẻ như Wilmots. Mối nguy về sự tàn lụi của thế hệ này vẫn đang hiện ra trước mắt, ít nhất trước những gì Wilmots đã làm.