Nhưng đấy chỉ là điều kiện cần, còn điều kiện đủ nữa, đấy là đội bóng đó còn sở hữu thêm một ngôi sao biết tỏa sáng đúng lúc. Ngôi sao đó sẽ có vai trò giải quyết thế bế tắc của trận đấu, là người các đồng đội nhìn vào khi khó khăn, và là người được quyền tự do trong các pha bóng đòi hỏi sự đột biến. Câu hỏi tiếp theo? M.U có người đó không? Rất tiếc là không. David De Gea và Paul Pogba hay thì hay thật, nhưng họ đóng vai trò thuộc về trong cái “trục xương sống” chứ không đóng vai trò của siêu sao đứng ngoài cục diện. Là Romelu Lukaku chăng? Nhưng sau nửa mùa giải, chàng trai người Bỉ đã chứng minh anh không phải người đó, mà chỉ trong trục đó.
Man United đang có một trục xương sống khá tốt, họ là De Gea ở vị trí thủ môn, Eric Bailly (dù đang chấn thương), nhưng sẽ là trụ cột ở hàng hậu vệ, ở vị trí tiền vệ không ai ngoài Pogba, và Lukaku ở vị trí tiền đạo. Cái Man United thiếu là siêu sao đứng ngoài trục kia để quyết định cục diện khi bế tắc. Đêm qua, Burnley đã khiến Man United bế tắc suốt gần một giờ thi đấu. Mọi thứ chỉ thay đổi sau cú dứt điểm rất đẹp của Martial, nó đến từ nỗ lực của Lukaku ở đường chuyền chuyển cánh khi thoát khỏi sự truy cản của hậu vệ Burnley.
Bàn thắng đó của Martial, và những màn thể hiện của anh từ khi đến Old Trafford thể hiện một phẩm chất của mẫu cầu thủ ấy: một dạng người biết tạo đột biến. Không ai có thể quên được bàn thắng vào luới Liverpool của Martial trong trận đầu tiên ra mắt trong màu áo đỏ. Giữa những hậu vệ của Liverpool, trong trận đấu đầu tiên, lại là trận đấu lớn, chàng trai đó đã thể hiện một màn trình diễn gợi nhớ về Henry vĩ đại năm nào. Trận gặp Burnley - đội bóng đã khiến Man United điêu đứng ở lượt về, anh lại ghi bàn. Rồi cũng là điểm sáng lớn nhất hàng công.
Nhưng liệu như vậy đã đủ hay chưa? Chưa đủ. Bản thân cái chưa đủ đó đã thể hiện qua bàn thắng, đó là một cú sút dội mép dưới xà ngang, bật vào trong lưới, mang ít nhiều may mắn. Sau đó là cú sút vào phút 84 của trận đấu, một vị trí thuận lợi đáng lẽ phải bóp chết hy vọng của Burnley thì lại bị cản phá. Những gì tiếp theo của cú sút ấy là Man United sau đó chịu rất nhiều áp lực từ chính đội dưới cơ của mình, để giữ lấy một bàn mong manh.
Anthony Martial như chính Man United mùa giải này. Không phải tệ, nhưng chỉ sở hữu điều kiện cần chứ không có điều kiện đủ cho một nhà vô địch. Điều này khác với Manchester City, có trên một cầu thủ biết cách tạo đột biến trận đấu khi bế tắc. Còn Man United thì nào có những David Silva, Kevin de Bruyne hay Gabriel Jesus chứ? Họ chỉ có một Martial mức tiềm năng. Họ thiếu vô vàn những con người đột biến thực thụ.
Đấy là lý do Man United sẵn sàng bỏ 30 triệu bảng để có Alexis Sanchez, cộng với mức lương vượt trần (450.000 bảng/tuần). Việc nhảy vào phá đám Man City - đội bóng đã theo đuổi Sanchez suốt hai năm qua cho thấy Man United cần Sanchez thế nào. Chúng ta nghĩ rằng để lấy hậu vệ Victor Lindelof từ Benfica về Old Trafford đã mất tới 31 triệu bảng. So sánh Lindelof với Sanchez nghe thì có vẻ M.U lời nhiều, nhưng cũng giống như thuyết tương đối của của Albert Einstein thôi: 30 triệu bảng để không phải chờ đợi người chỉ 6 tháng nữa là về giá 0 đồng, đấy là cái giá cực đắt chứ không phải rẻ. Tức là Man United khát khao Sanchez vô cùng.
Sanchez về M.U không phải là tâm lý nữa, đấy đã thuộc về sự tồn tại của Jose Mourinho và niềm kiêu hãnh của Quỷ đỏ.