Hãy nhớ rằng ở thành Rome không chỉ có Totti mà còn sự hiện diện của người hùng thầm lặng Daniele De Rossi.
Khi cái bóng quá lớn của Totti bao phủ thành Rome
De Rossi sinh ngày 24 /7/1983 tại
Roma và là sản phẩm của lò đào tạo cầu thủ trẻ AS Roma. Ngày 30/10/2001, Daniele De Rossi có trận đấu đầu tiên trong màu áo AS Roma. Anh được tung vào sân ở phút 71 của trận đấu với Anderlecht khi mới 18 tuổi. 16 năm, từ con số 1 đến hơn 500 trận đấu. Từ anh chàng trẻ măng đến một chiến binh kì cựu. Từ một khuôn mặt nhẵn nhụi đến hàm râu quai nón rậm rạp. Nhiều thứ thay đổi chỉ có De Rossi cùng màu áo As Roma là vẫn vậy.
Nhắc tới AS Roma, người ta mặc định nhớ đến người đội trưởng tài hoa Francesco Totti. Thế nhưng đằng sau những lần tỏa sáng, những phút thi đấu bùng nổ kia của Totti chính là sự đóng góp âm thầm của đội phó Daniele De Rossi. Trong vai trò của một tiền vệ phòng ngự, anh luôn hoành thành xuất sắc nhiệm vụ đánh chặn từ xa, giữ vững hậu phương để đội trưởng Totti ở phía trên mặc sức phô diễn tài năng. Bằng lối đá lăn xả, không ngại va chạm và giàu sức chiến đấu của mình, De Rossi đã truyền cảm hứng cho các đồng đội khiến AS Roma dù không phải tên tuổi lớn nhưng luôn là một tập thể rất khó bị đánh bại.
Ở thành Rome, De Rossi luôn phải đứng sau Totti
Với tài năng của mình, không biết bao nhiêu lần các CLB lớn muốn có sự phục vụ của De Rossi nhưng anh vẫn ở lại để gắn bó với đội bóng áo bã trầu suốt 16 năm qua. Nhắc đến lòng trung thành ở Roma, người ta nghĩ ngay đến Totti nhưng nên nhớ rằng De Rossi cũng chưa từng chơi cho một câu lạc bộ nào ngoài Giallorossi cả.
Trên khán đài của Olimpico lại là dòng chữ “De Rossi non si tocca” – (De Rossi là không thể bị chạm tới). Và trên những chặng đường đầy thăng trầm của As Roma luôn có hình bóng của anh. Mỗi khi thiếu vắng Totti vì lý do nào đó, De Rossi sẽ trở thành người thủ lĩnh của AS Roma cùng với chiếc băng đội trưởng còn khi Totti vẫn ở đó thì anh sẽ lại đứng đúng với vị trí của mình.
Ở Rome người ta vẫn gọi
Totti là Hoàng tử còn De Rossi được gọi là Capitan Futuro” có nghĩa là “Người đội trưởng tương lai” nhưng tương lai ấy là khi nào thì chính anh lại không phải là người có thể quyết định. Đã bước sang tuổi 33, cái tuổi thường được coi là sườn dốc của sự nghiệp cầu thủ nên có lẽ De Rossi hiểu rằng ngày anh phải nói lời chia tay đội bóng đã gắn bó gần 2 thập kỷ sẽ không còn xa.
Đội trưởng và đội phó Roma có thể rời CLB vào cuối mùa bóng này
Trong 1 cuộc phỏng vấn mới nhất, đội phó Roma cho biết: “Tôi không cho rằng, mùa giải tới sẽ là mùa bóng cuối cùng của tôi tại Roma. Dù sớm hay muộn, tôi cũng phải nghĩ về điều này nhưng có lẽ không phải bây giờ. Nếu đó là mùa bóng cuối cùng của tôi tại Roma thì tại sao không thể tạo nên một dấu ấn tuyệt vời trong sự nghiệp của tôi? Nhưng bây giờ tôi phải quên điều này đi, mục tiêu của tôi là có một mùa bóng hoàn hảo với Roma”.
Người hùng thầm lặng luôn bị vinh quang ngoảnh mặt
16 năm gắn bó với Roma, chơi 500 trận đấu nhưng De Rossi vẫn chưa 1 lần giành chức vô địch Serie A. Không ít NHM tỏ ra tiếc nuối bởi anh xứng đáng được nhiều hơn những gì đã đạt được, rằng nếu chọn một bến đỗ khác thì những gì De Rossi đạt được chắc chắn sẽ không dừng lại ở 2 lần đoạt danh hiệu Coppa Italia và siêu cúp Italia. Những thứ ấy quả thực quá ít ỏi so với khả năng và những gì người đội phó đã đóng góp.
Sẽ không nhiều người nhớ đến De Rossi khi nói về ĐT Italia
Còn tại
ĐT Italia, những năm tháng vinh quang của Azzuri, người ta nhớ đến Andrea Pirlo, Francesco Totti, Alessandro Nesta, Fabio Cannavaro hay Gianluigi Buffon… Cũng góp mặt trong đội hình của ĐT Italia lên ngôi vô địch World Cup 2006, sút thành công quả phạt đền ở trận chung kết với Pháp,.. nhưng khi nhắc lại, đã có quá nhiều khoảng khắc ấn tượng về đoàn quân thiên thanh năm đó, còn cái tên De Rossi trở nên nhạt nhòa.
Ở Roma hay đội tuyển Italia dường như De Rossi đều là nhân vật theo kiểu nhân vật phụ khi mà những người đi trước, những người đàn anh đã quá xuất sắc và vô tình làm người ta quên đi một con người tuyệt vời như đến vậy. Thật gượng gạo nếu gắn cho De Rossi biệt danh “huyền thoại” dù cho anh xứng đáng được như vậy. Có lẽ, De Rossi chỉ còn biết trách số phận, trách mình xuất hiện không đúng thời điểm để mãi là một điều gì đó không thể tỏa sáng rực rỡ được, để mãi mang thân phận một đội trưởng tương lai.